Vidya, người ta có thể là toàn bộ chỉ khi người ta vô hiện hữu. Chỉ rỗng có thể là toàn bộ. Nếu bạn hiện hữu, bạn không thể là toàn bộ. Chính sự hiện diện của bạn sẽ là việc quấy rối tính toàn bộ của bạn, chính sự hiện diện của bạn sẽ tiếp tục can nhiễu vào tính toàn bộ của bạn.
Đó là lí do tại sao Phật nói: Trở thành hư không. Nhìn sâu vào trong bản thân bạn và để mây của bản ngã tản mác đi. Để có bầu trời rỗng… trong bầu trời rỗng đó không có phân chia. Mây phân chia. Khi không có mây, bầu trời không bị phân chia, là một. Ý nghĩ phân chia. Khi không có ý nghĩ trong bạn, có tính toàn bộ. Và nhớ, ngay cả ý nghĩ về tính toàn bộ sẽ là yếu tố phân chia. Bây giờ bạn hỏi:
Làm sao là toàn bộ.
Đây là một ý tưởng. Nghe tôi, thấy đi thấy lại sự vĩ đại của tính toàn bộ, tham nảy sinh trong bạn: Làm sao là toàn bộ? Nhưng bạn đã bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Làm sao bạn có thể hỏi câu hỏi như vậy được? Tính toàn bộ không phải là cái gì đó bạn phải làm. Nếu bạn làm cái gì đó, bạn sẽ vẫn còn là bộ phận. Việc làm không bao giờ có thể là toàn bộ, chỉ vô làm có thể là toàn bộ. Khi bạn là người vô làm, khi không có người nào làm bất kì cái gì, có tính toàn bộ.
Tính toàn bộ là thiếu vắng của mọi việc làm, mọi suy nghĩ, mọi cái phân chia. Tính toàn bộ là im lặng, im lặng hoàn toàn.
Đừng hỏi: Làm sao là toàn bộ? Chỉ hỏi: làm sao thấy tại sao tôi không là toàn bộ?
Nhớ, đó là lí do tại sao con đường của Phật được biết tới là qua negativa, qua phủ định. Nó không nói về những thứ khẳng định, nó đơn giản nói về cái phủ định.
Đừng hỏi làm sao là tự nhiên. Chỉ hỏi làm sao không là phi tự nhiên. Đừng hỏi làm sao là toàn bộ. Chỉ hỏi làm sao không là không toàn bộ, phi toàn bộ. Chỉ việc thấy ra là vấn đề. Đôi khi bạn là toàn bộ – chỉ nhìn vào những khoảnh khắc đó xem cái gì xảy ra.
Làm tình, đôi khi điều đó xảy ra, bạn là toàn bộ. Tính toàn bộ đó được gọi là cực thích. Tâm trí dừng lại trong một khoảnh khắc. Sự điên cuồng của yêu, cái điên của hai năng lượng gặp gỡ, hội nhập – tâm trí bị vượt qua, bị siêu việt. Tâm trí bị đẩy sang bên; tâm trí không còn được cần tới trong không gian đó. Mọi ý nghĩ biến mất, thời gian dừng lại, và đột nhiên bạn là toàn bộ.
Đó là lí do tại sao mọi người hiện hữu nhiều thế trong sống với yêu – mặc cho mọi thánh nhân. Họ không bận tâm về thánh nhân. Mọi người liên tục yêu – họ nói đãi bôi với thánh nhân nhưng họ liên tục sống và yêu; họ không theo các thánh nhân. Họ biết rằng họ chỉ có một khoảnh khắc của cực lạc, và đó là yêu.
Nếu bạn đã đi tới Khajuraho bạn phải đã thấy cách diễn đạt cực lạc trên mặt các hình maithun – những người yêu trong cực lạc sâu sắc. Ngay cả đá cũng đã trở thành cực lạc. Những bức tượng đá đó, điêu khắc đó, có tính thơ ca lớn lao, có sự mềm mại lớn lao. Những người sáng tạo đó phải đã có kinh nghiệm mênh mông. Biến đá thành cực lạc yêu là nghệ thuật lớn lao. Tôi đã thấy nhiều thứ, nhưng không cái gì so sánh được với Khajuraho. Khajuraho vẫn còn là kì quan vĩ đại nhất trên trái đất: biến đá thành cực lạc. Các bộ mặt chỉ ra cái gì đó của siêu việt; thời gian đã dừng lại. Không có ý nghĩ trong đầu; mọi phân chia đã biến mất.
Những khoảnh khắc này là khoảnh khắc linh thiêng, vì chúng tới từ cái toàn thể.
Bạn hỏi tôi: Làm sao là toàn bộ?
Nhìn vào một số khoảnh khắc khi bạn là toàn bộ, nhìn vào mùi vị của tính toàn bộ. Lắng nghe âm nhạc đôi khi điều đó xảy ra. Hay ngắm mặt trời lặn. Hay nghe tôi. Nếu bạn ở sâu trong yêu với tôi, nó xảy ra; nó xảy ra lặp đi lặp lại mọi ngày. Tôi có thể thấy trên mặt bạn cùng cách diễn đạt như có trên các bức tượng Khajuraho. Bạn biến mất; cái gì đó dừng lại sâu bên dưới trong bạn. Không có chuyển động, mọi thứ là im lặng hoàn toàn – và bạn là toàn bộ.
Tôi cho bạn mùi vị của tính toàn bộ mọi ngày. Và Vidya, bạn hỏi tôi: Làm sao là toàn bộ? Cho phép những khoảnh khắc này ngày càng nhiều hơn đi; đừng bỏ lỡ cơ hội nào. Nhìn cây, nhìn sâu sắc tới mức bạn biến mất trong cái nhìn. Lắng nghe chim, quên bản thân bạn hoàn toàn. Vân vân và vân vân….
Mọi khoảnh khắc đều có khả năng là toàn bộ. Bất kì cái gì bạn đang làm, được cuốn hút vào trong nó hoàn toàn tới mức tâm trí không nghĩ cái gì, chỉ có đó, chỉ là sự hiện diện. Và tính toàn bộ sẽ tới ngày càng nhiều hơn. Và mùi vị của tính toàn bộ sẽ làm cho bạn ngày càng có khả năng là toàn bộ.
Và thử xem khi nào bạn không toàn bộ. Đó là những khoảnh khắc phải bị bỏ đi dần dần. Khi bạn không toàn bộ, bất kì khi nào bạn ở trong cái đầu – suy nghĩ, đăm chiêu, tính toán, tinh ranh, láu lỉnh – bạn không toàn bộ. Dần dần, trượt ra khỏi những khoảnh khắc đó. Nó chỉ là thói quen cũ; thói quen khó chết. Nhưng chúng chết chắc chắn – nếu người ta kiên trì, chúng chết.
Thói quen khó chết. Là không toàn bộ chính là một thói quen. Và đôi khi, mặc bạn, tính toàn bộ vẫn xảy ra. Cho nên chỉ quan sát những khoản khắc đó – khi nó xuất hiện, cách nó xuất hiện. Biết các bí mật nào đó từ những khoảnh khắc đó và đi vào trong những khoảnh khắc đó ngày càng nhiều hơn. Và xem khi nào nó không xảy ra – thoát ra khỏi những khoảnh khắc đó, trượt ra. Nó không phải là khoa học, nó là mẹo. Nó là nghệ thuật rất rất tinh tế. Bạn hỏi:
Làm sao là toàn bộ? Làm sao cho mọi thứ?
Đó không phải là vấn đề với mọi thứ. Ngược lại, đó là vấn đề nhận ra sự kiện rằng bạn không có gì. Ý tưởng này về làm sao cho mọi thứ? là có tính bản ngã. Bạn có gì để cho? Bạn là kẻ ăn xin – mọi người đều vậy. Bạn chẳng có gì để cho. Và bạn hỏi:
Làm sao cho mọi thứ?
Chính ý tưởng về cho là vô nghĩa. Khi bạn có cái gì đó để cho, tự nó cho, tự nó chia sẻ. Khi bạn hạnh phúc, hạnh phúc lan toả. Khi bạn phúc lạc, nó tràn ngập. Người ta không bao giờ hỏi “Làm sao cho?” Người ta đơn giản cho! Người ta không thể làm khác được. Trạng thái đó tìm ra cách diễn đạt riêng của nó và chia sẻ. Khi bạn có bài ca, tự nó hát lên – không phải là bạn phải hỏi “Làm sao hát nó?” Nó buột ra trong hớn hở, trong reo hò lớn của niềm vui. Tiếng reo hò có thể là vô lời, có thể vô nghĩa, nhưng điều đó không phải là vấn đề.
Nghĩa của ‘hallelujah’ là gì? Không có nghĩa trong nó. Nó không phải là từ chút nào, nó chỉ là tiếng hò reo của vui vẻ. Bạn đang nói rằng bạn có cái gì đó mà không thể được nói ra. Bạn đang nói cái gì đó mà chưa bao giờ được nói và không thể được nói.
Nhưng khi nó có đó nó xảy ra. Khi mưa tới và chúng trĩu hạt mưa chúng không hỏi, “Làm sao tôi có thể cho mọi thứ?” Chúng đơn giản bắt đầu cho – chúng bắt đầu trút nước xuống. Khi hoa nở ra nó không hỏi, “Làm sao tôi có thể chia sẻ hương thơm của tôi?” Thực ra, hoa có thể làm được gì? Không có vấn đề về làm. Hương thơm đã trên đường rồi, trên cánh rồi. Nó đã bắt đầu chuyển động!
Khi bạn có, việc chia sẻ xảy ra. Khi bạn không có, chỉ thế thì những câu hỏi này mới nảy sinh: “Làm sao cho? Làm sao chia sẻ?”
Mọi tối, mọi người tới hỏi tôi: “Làm sao chia sẻ?” Và vấn đề của tôi là ở chỗ tôi không thấy cái gì mà họ sẽ chia sẻ! Chẳng có gì. Khi bạn không có cái gì, câu hỏi này nảy sinh: “Làm sao chia sẻ?” Câu hỏi này giữ cho bạn hài lòng rằng bạn có cái gì đó để chia sẻ nhưng bạn không biết làm sao chia sẻ. Điều này giữ cho bạn vô nhận biết về sự kiện rằng bạn không có gì để chia sẻ – vì khi bạn có, nó tự phát xảy ra. Bạn không thể cưỡng lại nó được, nó phải được đem cho. Không có cách nào tránh nó, điều đó là không thể tránh được. Cho nên điều đầu tiên, bạn hỏi:
Làm sao là toàn bộ?
Vô hiện hữu là toàn bộ.
Thứ hai, bạn hỏi:
Làm sao cho mọi thứ?
Biết rằng bạn không có gì đi. Và đợi… và đợi trong im lặng, trong kiên nhẫn. Cái gì đó sẽ bắt đầu chảy ra từ bản thể của bạn. Nó sẽ lấy đi của bạn cái vô nhận biết. Đó chính là điều ngạc nhiên lớn – rằng bạn đã bắt đầu chia sẻ!
Và điều khó khăn nhất trên thế giới này là thấy rằng bạn không có gì – điều khó khăn nhất, vì nó cho cảm giác tệ tới mức bạn là rỗng, rằng bạn là kẻ ăn xin. Mọi người liên tục giả vờ rằng họ có….
Khi người ta trở nên trần trụi, không che đậy và rỗng hoàn toàn thế, và mọi thứ biến mất và mọi thứ bị bỏ đi khỏi tay, thế thì thay đổi triệt để, lớn lao tới. Người ta được biến đổi. Trong rỗng của bạn, một ngày nào đó bạn trở nên đầy. Và từ cái rỗng đó, đầy được sinh ra. Và chia sẻ là không tránh khỏi; không ai có thể dừng được nó, không người nào dừng nó.
Từ “Coi nó là dễ”, T.1, Ch.12 Vui sướng bên ngoài bất kì kinh nghiệm nào