Bình được rót đầy nước được đặt trên nước,
nó có nước bên trong và nước bên ngoài.
Nó phải không được cho tên,
để nó gây ra sai lỗi của nhị nguyên.
Toàn thể vấn đề đã nảy sinh ra từ ngôn ngữ: bên trong và bên ngoài, Thượng đế và thế gian, vật chất và tâm trí. Toàn thể vấn đề đã nảy sinh từ việc đặt tên cho mọi thứ. Đừng đặt tên, bỏ ngôn ngữ đi, ở trong kẽ hở phi ngôn ngữ, và đột nhiên bạn thấy — chỉ có một. Đôi khi thử cách tiếp cận phi lời đi.
Đó là điều thiền tất cả là gì: nhìn vào cuộc sống mà không nói thành lời. Ngồi bên cạnh cây và chỉ nhìn cây; thậm chí không nói nó là cây, không nói loại cây gì — phi lao, thông, tuyết tùng. Không gọi nó theo bất kì cái tên nào, bỏ tên đi.
Đôi khi nhìn vào mắt ai đó và không gọi bất kì cái tên nào — đàn ông, đàn bà, của bạn, bạn, thù, trẻ, già, đẹp, xấu — không mang các cái tên vào. Chỉ nhìn vào mắt, cố tránh nói ra lời, và đột nhiên bạn sẽ đi tới cú nhảy, cú nhảy lượng tử, nơi bạn sẽ bị ngạc nhiên khi thấy rằng người quan sát đã trở thành cái được quan sát, cái được quan sát đã trở thành người quan sát. Thế thì bạn không biết ‘tôi’ là ai và ‘người’ là ai. Đây là những khoảnh khắc từ đó Thượng đế đi vào bạn; bước chân đầu tiên của Ngài được nghe thấy.
Ít nhất trong một giờ, bỏ ngôn ngữ đi. Bỏ ngôn ngữ là bỏ tôn giáo; bỏ ngôn ngữ là bỏ mọi cái được con người tạo ra. Bạn có quan sát điều đó không? — ngôn ngữ là rất, rất có ý nghĩa. Con vật im lặng, cây im lặng, chúng không đồng ý, chúng không có bất kì kinh sách nào. Cây không là người Ki tô giáo không là người Hindu không là người Mô ha mét giáo; nó đơn giản có đó trong cái đẹp của nó, không có tên. Nó thậm chí không biết tên riêng của nó; những cái tên đó được cho bởi con người. Xã hội của bạn được tạo ra qua ngôn ngữ, tri thức của bạn được tạo ra qua ngôn ngữ. Nghĩ mà xem, đột nhiên phép màu xảy ra và ngôn ngữ biến mất khỏi thế giới, khác biệt sẽ là gì giữa người và con vật? Khác biệt sẽ là gì giữa người Hindu và người Mô ha mét giáo? Sẽ không có khác biệt gì. Mọi phân biệt đều được tạo ra bởi ngôn ngữ.
Cho nên làm điều đó thành kỉ luật nhỏ đi. Khi tôi nói ‘kỉ luật’ tôi không ngụ ý ép buộc nó lên bản thân bạn. Từ ‘discipline-kỉ luật’ ngụ ý học. Khi tôi nói ‘tạo kỉ luật cho bản thân bạn’, tôi ngụ ý học.
Ngồi bên cạnh cây, nhìn hoa hồng, và không thốt ra lời, bên ngoài hay bên trong. Chỉ hiện diện. Để hoa hồng nở ra trong sự hiện diện của bạn, và để sự hiện diện của bạn trút lên hoa hồng này. Để có gặp gỡ mà không có ngôn ngữ. Như hoa hồng im lặng, bạn cũng nên im lặng vậy; như hoa hồng không nói bất kì cái gì về bạn, cho nên xin bạn, đừng nói bất kì cái gì về hoa hồng. Hoa hồng không nói bạn là người đẹp làm sao. Hoa hồng không nói bạn là đàn ông hay đàn bà, đen hay trắng. Hoa hồng không nói bất kì cái gì; hoa hồng ở trong im lặng vô cùng, đập rộn ràng trong im lặng. Cho nên bạn cũng nên đập rộn ràng. Ngồi bên cạnh, nhìn vào hoa hồng, chỉ quan sát, không để ngôn ngữ nảy sinh. Nếu lời tới, gạt chúng sang bên. Vẫn còn dửng dưng với lời. Chúng sẽ tới; chúng là thói quen cũ của bạn, chúng sẽ không rời khỏi bạn dễ dàng thế. Bạn đã dùng chúng nhiều thế, khai thác chúng nhiều thế. Bạn đã phụ thuộc vào chúng nhiều tới mức chúng sẽ không rời bỏ bạn dễ dàng thế: chúng sẽ lởn vởn quanh, chúng sẽ xì xào quanh, chúng sẽ làm bạn khó chịu. Chúng sẽ tới và nói, ‘Hoa hồng đẹp….’ Bạn vẫn còn dửng dưng, bạn không hợp tác. Tôi không nói rằng bạn bắt đầu tranh đấu; bạn đơn giản không hợp tác — điều đó sẽ có tác dụng. Tranh đấu không bao giờ giúp đỡ. Khoảnh khắc bạn tranh đấu bạn sa vào đống lộn xộn, rối tung.
Nếu bạn tranh đấu với lời, bạn sẽ cần lời khác để tranh đấu với nó, nhớ lấy. Bạn không thể tranh đấu với lời mà không có lời. Một lời tới và bạn nói, ‘Tôi phải được coi là không có bất kì lời nào. Osho đã nói ngồi im lặng.’ Đây toàn là lời. Hay bạn nói, ‘Mày không biết tao đang thiền à? Đừng tới tao.’ Nhưng ‘thiền’ này lại là lời rồi.
Bạn có thể tranh đấu chỉ bằng lời. Tranh đấu bằng lời bạn sẽ cần nhiều lời hơn, và bạn sẽ sa vào trong toàn thể đường mòn lần nữa. Không, làm khác đi, bạn là trung lập. Và chúng sẽ xì xào quanh bạn trong vài ngày. Thế rồi dần dần chúng sẽ cảm thấy rằng chúng không được để ý tới; dần dần chúng sẽ cảm thấy rằng chúng bị bỏ mặc; dần dần chúng sẽ cảm thấy bạn không còn quan tâm nữa; dần dần chúng sẽ cảm thấy rằng chúng không được đón chào. Và khi lời bắt đầu cảm thấy rằng chúng không được đón chào, khi các ý nghĩ bắt đầu cảm thấy rằng chúng không được đón chào, chúng bắt đầu biến mất. Bạn không còn là người chủ chứa chấp chúng.
Và một ngày nào đó đột nhiên bạn sẽ ngạc nhiên: vài khoảnh khắc đã trôi qua — hoa hồng đã có đó, mặt trời đã có đó, cây xanh đã có đó, bạn đã có đó — và không một lời đi qua. Bạn đã nếm trải, lần đầu tiên, thiền là gì. Bạn đã nếm trải Đạo. Bạn đã có thoáng nhìn vào con người của Kabir và Krishna và Christ. Bạn đã nếm trải Bhagwan. Bạn đã đi tới thấy cái gì đó cực kì quan trọng, lần đầu tiên; và một khi đã được nến trải, bạn sẽ đón chào nó ngày càng nhiều hơn. Bất kì khi nào bạn thấy có thời gian, bạn sẽ ngồi im lặng. Và không có nhu cầu đi tới bụi hồng; bạn có thể ngồi im lặng trong phòng bạn — các bức tường là đẹp.
Người ta nói về Bồ đề đạt ma rằng trong chín năm ông ấy đã ngồi quay mặt vào tường — không làm gì, chỉ nhìn tường. Đôi khi ngồi đối diện với tường đi, chỉ nhìn vào tường, tường phẳng trắng — không cái gì làm sao lãng, không cái gì mấy để nói. Bất kì chỗ nào, bạn có thể tạo ra khoảnh hở, kẽ hở. Khi hai ý nghĩ có kẽ hở giữa chúng, trong kẽ hở đó lấy cú nhảy, chìm vào trong đó.
Ngôn ngữ là xã hội, ngôn ngữ là văn minh, ngôn ngữ là chủ nghĩa cộng sản, ngôn ngữ là Hồi giáo, ngôn ngữ là Hindu giáo, ngôn ngữ là Ki tô giáo; và trong kẽ hở này là Christ, trong kẽ hở này là Mohammed, vào trong kẽ hở nảy sinh ra koran.
Người ta nói rằng khi Mohammed lần đầu tiên nghe thấy… tất nhiên, đó là chuyện ngụ ngôn — ông ấy nghe thấy rằng một sứ giả từ Thượng đế đã đứng đó và bảo ông ấy đọc thuộc lòng, đọc tên của Thượng đế, đọc niềm vinh quang của Ngài. Từ ‘koran’ ngụ ý đọc thuộc lòng, chính từ đó mà cái tên ‘Koran’ đã tới — vì điều đầu tiên mà Mohammed đã nghe là, ‘Đọc lại đi!’ Ông ấy đã rất phân vân, và ông ấy nói, ‘Làm sao đọc thuộc lòng? Tôi không biết!’ Và thiên thần nói, ‘Đó là lí do tại sao! Đọc đi — vì những người biết, họ không thể đọc thuộc lòng được.’ Và Mohammed nói, ‘Tôi rất dốt đặc, và tôi thậm chí không biết ngôn ngữ đúng. Tôi không thể viết và tôi không thể đọc.’ Và thiên thần nói, ‘Chính xác! Đó là lí do tại sao ta nói đọc thuộc lòng! — vì những người biết và có thể đọc và có thể viết, họ bị mất hút trong tri thức của họ. Ông là thuần khiết trong khoảnh khắc này: đọc thuộc lòng đi. Trong sự thuần khiết này, Thượng đế đã nói. Trong sự thuần khiết này, hồn bên trong nhất của riêng Ngài đã nói.’ Trong chính sự thuần khiết này Koran hay đã được sinh ra.
Bây giờ, bạn không cần đi tới Koran. Bạn có thể đi tới khoảng hở bên trong nhất của bạn và lần nữa sứ giả sẽ tới và nói, ‘Đọc thuộc lòng đi!’ Tôi nói điều đó như vậy với bạn vì nó đã xảy ra cho tôi; nó có thể xảy ra cho bạn.
Bất kì khi nào có khoảng hở, các sứ giả của Thượng đế đều ở xung quanh bạn. Khi có im lặng vô cùng, Thượng đế ở bên trong bạn. Bạn được hoàn thành.
Từ “Con đường của Yêu”, Ch.5