Kĩ thuật xem xét toàn không gian là thể phúc lạc

Xem xét toàn thể không gian là thể phúc lạc riêng của ông.
~
Kĩ thuật thứ hai này liên quan tới kĩ thuật thứ nhất. Xem xét không gian là thể phúc lạc riêng của bạn. Thiền trên đỉnh núi với không gian vô tận trước bạn, bạn có thể làm điều đó. Xem xét nó được trút đầy bằng thể phúc lạc riêng của bạn
Có bẩy thể. Thế phúc lạc là thể cuối cùng, cho nên bạn càng đi vào bên trong, bạn càng cảm thấy bản thân bạn là phúc lạc. Bạn ở gần thể phúc lạc, tầng phúc lạc. Nó bao quanh hồn bản chất của bạn, chính là thể thứ nhất từ bên trong ra, hay thể cuối cùng từ bên ngoài vào trong. Ngay quanh hiện hữu của bạn, hồn bản chất, là tầng phúc lạc. Nó được gọi là thể phúc lạc. Ngồi trên đỉnh núi, nhìn vào bầu trời vô tận, cảm thấy rằng toàn thể không gian, toàn thể khoảng trống, được trút đầy với thể phúc lạc của bạn. Cảm thấy rằng thể phúc lạc của bạn đã tăng lên và toàn thể không gian được trút đầy bởi nó.
~
Bạn sẽ cảm thấy nó thế nào? Bạn không biết phúc lạc là gì cho nên làm sao tưởng tượng được nó? Sẽ tốt hơn là trước hết thử cảm thấy rằng toàn thể không gian được trút đầy bởi im lặng, không với phúc lạc. Cảm thấy nó được trút đầy bởi im lặng. Tự nhiên sẽ giúp đỡ về điều đó vì trong tự nhiên ngay cả tiếng ồn là im lặng. Trong thành phố ngay cả im lặng là tiếng ồn. Âm thanh tự nhiên là im lặng vì chúng không quấy rối. Chúng là hài hoà. Cho nên đừng nghĩ rằng im lặng cần phải là vô âm thanh. Không, âm thanh âm nhạc có thể là im lặng vì nó hài hoà thế – nó không quấy rối bạn. Thay vì thế, nó làm sâu sắc im lặng của bạn. Cho nên khi bạn chuyển vào trong tự nhiên, làn gió thoảng qua, dòng suối, con sông, gió hay bất kì âm thanh nào có đó, là hài hoà, chúng tạo ra cái toàn thể. Chúng không quấy rối. Bạn có thể lắng nghe chúng và chính việc lắng nghe sẽ làm sâu sắc thêm im lặng của bạn. Cho nên đầu tiên cảm thấy rằng toàn thể không gian được trút đầy với im lặng; cảm thấy sâu sắc rằng nó đang mỗi lúc một im lặng hơn, rằng bầu trời đã trở thành im lặng quanh bạn.
Và khi bạn cảm thấy rằng bầu trời đã trở thành im lặng, chỉ thế thì bạn sẽ cố được trút đầy bởi phúc lạc. Khi im lặng sâu sắc lên bạn sẽ có thoáng nhìn đầu tiên về phúc lạc. Khi căng thẳng tăng lên, bạn có thoáng nhìn đầu tiên về khổ, căng thẳng; khi im lặng sâu sắc lên bạn sẽ cảm thấy thoải mái, ở nhà, thảnh thơi, và thoáng nhìn đầu tiên về phúc lạc sẽ tới với bạn. Và khi thoáng nhìn đó tới, thế thì bạn có thể tưởng tượng rằng toàn thể không gian bây giờ được trút đầy bởi phúc lạc đó. Xem xét toàn thể không gian là thể phúc lạc riêng của ông. Toàn thể bầu trời trở thành thể phúc lạc của bạn.
Bạn có thể làm điều đó một cách tách rời, không có nhu cầu nối nó với kĩ thuật thứ nhất, nhưng cùng yêu cầu là được cần – không gian vô tận, im lặng, không người nào quanh bạn. Tại sao có nhấn mạnh này vào không người nào quanh bạn? Vì khoảnh khắc bạn thấy một người bạn sẽ bắt đầu phản ứng theo cách cũ. Bạn không thể thấy một người mà không phản ứng. Cái gì đó này khác sẽ xảy ra cho bạn ngay lập tức. Người đó mang bạn trở lại với các hình mẫu cũ của bạn. Nếu bạn không thấy người nào, bạn quên rằng bạn là người, và quên rằng bạn là người, là một phần của xã hội, là tốt. Điều tốt là nhớ rằng bạn đơn giản hiện hữu, cho dù bạn không biết cái gì. Bạn không thuộc vào bất kì người nào, bất kì xã hội nào, bất kì tôn giáo nào. Việc không thuộc vào này sẽ giúp đỡ.
Cho nên sẽ là tốt nếu bạn chuyển đi một mình tới đâu đó và làm điều này, thực hành điều này. Một mình kĩ thuật này sẽ giúp ích, nhưng nhớ bắt đầu với cái gì đó mà bạn có thể cảm được. Tôi đã thấy những người làm các kĩ thuật mà họ không thể cảm được. Nếu bạn không thể cảm được, nếu bạn không có bất kì kinh nghiệm nào, ngay cả một thoáng nhìn, thế thì toàn thể sự việc trở thành giả. Một người tới tôi và anh ta nói, “Tôi đang thực hành rằng Thượng đế ở mọi nơi.” Thế là tôi hỏi anh ta, “Bạn có thể thực hành thế nào? Bạn tưởng tượng cái gì? Bạn có bất kì hương vị, bất kì cảm giác nào về Thượng đế không? Chỉ thế thì nó mới dễ cho tưởng tượng. Bằng không, bạn sẽ đơn giản nghĩ rằng bạn đang tưởng tượng và không cái gì sẽ xảy ra.”
Nhớ điều này cho bất kì kĩ thuật nào bạn làm – lúc bắt đầu bạn phải làm cái gì đó bạn đã quen thuộc; bạn có thể không quen biết toàn bộ với nó, nhưng một thoáng nhìn nhỏ sẽ là cần thiết. Chỉ thế thì bạn có thể tiến bộ, từng bước một. Nhưng đừng nhảy vào trong cái gì đó mà tuyệt đối không biết với bạn vì thế thì bạn không thể cảm được nó và bạn không thể tưởng tượng được nó. Vì điều này, nhiều thầy, đặc biệt là Phật, đã bỏ hoàn toàn từ ‘Thượng đế’. Phật nói, “Ông không thể làm việc được với nó. Nó là chính cái kết thúc, và ông không thể mang cái kết thúc vào cái bắt đầu. Cho nên bắt đầu từ chính lúc bắt đầu đi.” Ông ấy nói, “Quên cái kết thúc đi, cái kết thúc sẽ đi theo sau một cách tự động.” Và ông ấy nói với các đệ tử của mình, “Đừng nghĩ về Thượng đế. Nghĩ về từ bi đi. Nghĩ về yêu đi.” Cho nên ông ấy không nói rằng người ta phải cảm thấy rằng Thượng đế là ở mọi nơi, người ta nên đơn giản cảm thấy từ bi với mọi người có đó – với cây, với người, với con vật. Đơn giản cảm thấy từ bi. Cảm thấy thông cảm, tạo ra yêu… vì yêu bạn biết, dù nhỏ bé thế nào. Đã từng có cái gì đó giống như yêu trong cuộc đời của mọi người. Bạn có thể đã không yêu, nhưng người nào đó có thể đã yêu bạn, ít nhất là mẹ bạn. Bạn phải đã nhìn vào trong mắt mẹ bạn: bà ấy yêu bạn.
“Có tính người mẹ với sự tồn tại,” Phật nói, “và cảm thấy từ bi sâu sắc. Cảm thấy rằng toàn thế giới được trút đầy bởi từ bi của ông. Thế thì mọi thứ khác sẽ đi theo.”
Nhớ điều này như luật cơ bản: bao giờ cũng bắt đầu với cái gì đó bạn có thể cảm được vì chỉ thế thì cái không biết mới có thể đi vào qua nó.
~
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4, Ch.69”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


Notice: ob_end_flush(): failed to send buffer of zlib output compression (0) in /home/nhoshn0t/public_html/wp-includes/functions.php on line 5474