Không tốt không xấu, không đúng không sai

Thầy thường nói rằng điều này là tốt hay xấu, hay điều này là đúng hay sai. Đây có phải là ngôn ngữ chỉ dành cho chúng tôi vì chúng tôi không có khả năng nhận ra tính mở của mọi thứ, hay có điều như tốt và xấu?
Không, nó đơn giản là ngôn ngữ thôi. Với tôi không có gì là tốt và không có gì là xấu. Nhưng điều này sẽ là quá nguy hiểm với bạn. Chân lí có thể là nguy hiểm. Thực sự, chỉ chân lí có thể là nguy hiểm – dối trá không bao giờ nguy hiểm thế vì chúng không có tiềm năng. Chúng không có lực trong chúng.
Chân lí có thể rất gây tan nát. Chính chân lí là không có tốt, xấu, là không cái gì là đúng, không cái gì là sai. Mọi thứ là như nó vậy, mọi kết án, phân chia, là vô tích sự – nhưng điều này sẽ là nguy hiểm cho bạn. Điều này sẽ là quá nhiều với bạn, bạn sẽ hiểu lầm nó. Bạn không thể hiểu được nó; khi nào không có gì tốt, không có gì xấu, bạn không thể hiểu được điều đó, và bạn sẽ có diễn giải riêng của bạn về nó.
Nếu tôi nói không có gì tốt, không có gì xấu, bạn sẽ nghĩ rằng bây giờ bất kì cái gì bạn đã từng nghĩ mãi cho tới giờ là xấu, không có nhu cầu nghĩ về nó như vậy. Cho nên nó sẽ trở thành phóng túng cho bạn và bạn sẽ bắt đầu suy nghĩ kép. Bạn sẽ nghĩ rằng với bản thân bạn không có gì tốt, không có gì xấu, nhưng với người khác bạn sẽ không cho phép cùng điều này. Nếu bạn có thể cho phép cùng điều này cho người khác nữa, thế thì bạn đã hiểu lầm; thế thì nó không phải là phóng túng, nó là tự do. Nhưng tâm trí phải là một; không nên có chuẩn kép.
Tại sao tôi nói rằng không có gì tốt và không có gì xấu? Vì tốt và xấu là diễn giải, chúng không là thực tại.
Nếu có hoa bên ngoài vườn, bạn có thể gọi nó là đẹp và ai đó khác có thể gọi nó là xấu. Hoa không là cả hai. Hoa tồn tại ở đó như nó vậy trong tính đích thực của nó. Và nó không bị bận tâm về diễn giải của bạn. Nhưng với bạn nó không là đẹp hay không. Cái đẹp và xấu đó là diễn giải, không phải là thực tại. Chính tâm trí bạn nói rằng nó là đẹp hay xấu. Hoa sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều đó, nhưng bạn sẽ bị ảnh hưởng. Nếu bạn nói rằng nó là đẹp, hành vi của bạn sẽ là một loại; nếu bạn nói rằng nó là xấu, hành vi của bạn sẽ là khác. Bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi diễn giải của bạn.
Và tôi đang nói với bạn, cho nên tôi phải thường xuyên nhớ rằng bất kì cái gì tôi nói, hành vi của bạn sẽ bị ảnh hưởng. Chừng nào bạn chưa đi tới điểm mà toàn thể nhấn mạnh đã thay đổi từ làm sang hiện hữu, khi bạn không quan tâm tới làm và bạn chỉ quan tâm tới hiện hữu, bạn không thể hiểu được điều tôi ngụ ý khi tôi nói rằng không có gì tốt hay xấu. Mọi thứ là như chúng vậy.
Nhưng chỉ có thể hiểu được điều này khi bạn được định tâm sâu trong việc hiện hữu. Và nếu bạn được định tâm trong việc hiện hữu, thế thì bất kì cái gì bạn làm sẽ là tốt. Thế thì không có nguy hiểm. Nhưng ngay bây giờ bạn không được định tâm trong việc hiện hữu, bạn được định tâm ở ngoại vi. Bạn liên tục chọn cái gì làm và cái gì không làm.
Thực sự, bạn đã không hỏi câu hỏi, “Hiện hữu cái gì?” Bạn bao giờ cũng hỏi làm cái gì và không làm cái gì và liệu nó là tốt hay không. Bạn không bao giờ hỏi câu hỏi, “Hiện hữu cái gì?” Và chừng nào hiện hữu chưa trở thành quan trọng hơn làm, có tốt và có xấu – cho bạn. Thế thì cái gì đó phải được làm và cái gì đó phải không được làm.
Làm sao tôi tạo ra khác biệt này và tại sao? Nếu thực sự không có tốt và không có xấu thế thì làm sao và tại sao khác biệt này được tạo ra?
Với tôi, đây lại là khác biệt tôi làm ra cho bạn: tôi gọi cái gì đó là tốt nếu nó dẫn tới hiện hữu của bạn, nơi mọi thứ sẽ là tốt, và tôi gọi cái gì đó là xâu nếu nó dẫn bạn đi xa khỏi sự hiện hữu. Nếu bạn đi xa khỏi bản thân bạn, mọi thứ sẽ là xấu.
Để giúp bạn đi tới bản thân bạn, tới nhà bạn, tôi gọi cái gì đó là tốt và xấu, cái gì đó đúng và sai. Nên dùng các từ ‘đúng’ và ‘sai’ tốt hơn là các từ ‘tốt’ và ‘xấu’ vì tôi quan tâm nhiều hơn tới kĩ thuật về cách đem bản thân bạn về hiện hữu của bạn. Cho nên, một kĩ thuật có thể là đúng nếu nó đem bạn tới sự hiện hữu của bạn; một kĩ thuật có thể là sai nếu nó không mang bạn tới sự hiện hữu của bạn hay nó trở thành cản trở, hay chuyển bạn vào đường hẻm, hay chuyển bạn vào những con đường mà sẽ trở thành ngõ cụt và sẽ không dẫn bạn đến đâu cả.
Nhưng nếu bạn hỏi tôi, chung cuộc không cái gì tốt, không cái gì xấu, không cái gì đúng, không cái gì sai. Và nếu bạn có thể hiểu cái đúng này bây giờ, thế thì bắt đầu sống theo cách mà không cái gì là sai và không cái gì là đúng – và điều này dành cho bạn khi bạn có liên quan với người khác, và dành cho người khác khi họ có liên quan tới bạn.
Jesus nói, “Làm cho người khác như ông muốn làm chúng cho ông.” Đây là nguyên tắc cơ bản của ‘một chuẩn’ và đây là toàn thể giáo huấn của mọi người muốn giúp bạn đi tới bản thân bạn – có một chuẩn nơi không cái gì là tốt và không cái gì là xấu, không chỉ cho bạn mà cho mọi người.
Dễ dàng nói rằng ăn cắp là không xấu nếu bạn đang ăn cắp, nhưng nếu ai đó khác ăn cắp của bạn thế thì sự việc trở thành khó nói rằng ăn cắp là không xấu.
Tôi đã nghe nói về một kẻ cắp. Đến lần thứ tư anh ta lại bị bắt và quan toà hỏi anh ta, “Anh bị bắt đi bắt lại, vấn đề là gì? Nếu anh không hiệu quả thế, tại sao liên tục làm điều đó?” Người này nói, “Vấn đề không phải là hiệu quả. Tôi một mình và công việc là quá nhiều.” Thế là quan toà nói, “Thế thì sao anh không có bạn đồng hành, đối tác?” Kẻ cắp nói, “Đạo đức đã xuống thấp tới mức ông không thể tuỳ thuộc vào bất kì đối tác nào.”
Ngay cả kẻ cắp cũng nghĩ dưới dạng đạo đức, với người khác – “Đạo đức đã xuống thấp tới mức ông không thể tuỳ thuộc vào đối tác. Cho nên tôi phải tự mình làm mọi công việc, và công việc lại quá nhiều.”
Đây là giáo huấn sâu sắc nhất của mọi người biết: không có cái gì để chọn. Mọi thứ được chấp nhận. Nếu bạn có thể chấp nhận nó trong tính toàn bộ của nó, bạn được biến đổi. Nhưng nếu bạn tinh ranh và muốn tự mình quyết định, thế thì tính chấp nhận toàn bộ này sẽ là nguy hiểm.
Cho nên, tôi nói nhiều điều cho bạn chỉ bởi vì bạn. Và ngay ở giữa tôi cũng liên tục trao đổi điều tôi thực sự muốn nói với bạn. Nhưng nó có thể được cho chỉ rất gián tiếp. Bạn là nguy hiểm, có tính tự tử tới mức bạn có thể phạm phải cái gì đó mà sẽ gây hại cho bạn.
Tôi đang nói về chân lí cao hơn – không chỉ chân lí cao hơn, mà chân lí tối thượng. Naropa, trong bài thơ của ông ấy, nói rằng chỉ một li khác biệt mà cõi trời và địa ngục chia lìa. Và một li khác biệt giữa cái là tốt và cái là xấu làm cho cõi trời và địa ngục chia lìa.
Và bạn sẽ phải sống trong phiền não vì bạn đã tạo ra phân chia này. Đem mọi nhị nguyên lại gần hơn, cận kề hơn, và để chúng hội nhập. Để cái tốt và xấu hội nhập vào trong nhau, tối và sáng hội nhập vào trong nhau, sống và chết hội nhập vào trong nhau. Thế thì có advait, thế thì có cái một. Cái một đó đem tới tự do, biến đổi.
Từ “Vigyan Bhairav Mật tông – tập 4, Ch.66”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


Notice: ob_end_flush(): failed to send buffer of zlib output compression (0) in /home/nhoshn0t/public_html/wp-includes/functions.php on line 5474