Từ huyền nữ trong thân thể nữ

Cái được sinh ra, quả thực chết đi. Cái bắt đầu cũng phải kết thúc.

Người không được sinh ra, một mình người đó có thể đi ra ngoài chết. Người là vĩnh hằng, một mình người đó có thể là vô hạn. Sáng được tạo ra, nó có thể bị phá huỷ. Tối là vĩnh hằng. Có lẽ bạn chưa bao giờ nghĩ về những dòng này. Mặt trời mọc buổi sáng, lặn buổi chiều tối. Đèn thắp sáng và bấc lụi tàn, và ngọn lửa không còn nữa. Khi đèn không được thắp, tối có đó. Bây giờ khi đèn được thắp, tối không thể được thấy. Ngọn lửa chết đi và tối trở lại nơi nó đã hiện hữu. Tối không bị ảnh hưởng chút nào. Tối không bao giờ có thể bị tắt đi. Tối không bao giờ kết thúc; vì không có bắt đầu cho tối. Với sáng có bắt đầu và do vậy có kết thúc.

Sự kiện thú vị khác là chúng ta có thể tạo ra sáng cho nên chúng ta cũng có thể kết thúc nó. Chúng ta không thể tạo ra tối và do đó không thể phá huỷ được nó. Quyền năng của tối là vô hạn. Quyền năng của sáng là không vô hạn.

Lão Tử nói: “Thần hang không chết. Nên được gọi là Huyền tẫn (huyền nữ).”

Thần hang này là gì?

Bất kì chỗ nào có núi, nhất định có thung lũng, hang. Nhưng núi được tạo ra và bị phá huỷ, thung lũng thì không. Thung lũng ngụ ý cái âm, cái tối. Núi là dương. Nếu chúng ta lấy nghĩa đúng, thung lũng là gì? Thung lũng là việc thiếu vắng cái gì đó. Núi là sự hiện diện của cái gì đó. Sáng là sự hiện diện của cái gì đó trong khi tối là thiếu vắng, không hiện diện. Nếu tôi ở trong phòng này, tôi có thể được đưa ra khỏi phòng này. Khi tôi không hiện diện trong phòng này việc vắng mặt của tôi sẽ có đó và điều này bạn không thể tống ra được. Không có cách nào chạm tới việc thiếu vắng. Nếu tôi sống, tôi có thể bị giết nhưng nếu tôi chết, bạn không thể làm được bất kì cái gì với cái chết của tôi. Không cái gì có thể được làm với cái không hiện hữu. Do đó chúng ta không bao giờ có thể tạo ra tối mà cũng không phá huỷ được nó.

Thần hang là danh pháp của Lão Tử. Thần hang này là gì? Thung lũng không tồn tại, nó chỉ xuất hiện giữa hai núi. Không gian này giữa các núi vẫn còn lại như thế cho dù lâu sau đó núi không còn nữa. Thung lũng vẫn còn lại ở chỗ nó đã ở, duy nhất nó không xuất hiện như thung lũng một khi núi không còn nữa. Khi núi lại xuất hiện, thung lũng được thấy một lần nữa. Tương tự tối không đi bất kì đâu. Khi bạn thắp đèn, nó đơn thuần ẩn đi. Nó trở thành không thấy được vì sáng. Khi sáng mất đi, tối xuất hiện ngay như nó đã hiện hữu. Có lẽ tối là vô nhận biết về sự tồn tại hay không tồn tại của sáng. Toàn thể tư duy của Lão Tử, toàn thể triết lí của ông ấy đều dựa trên khía cạnh phủ định trong hư không, cái rỗng.

Do đó Lão Tử nói, “Nên gọi Huyền Tẫn.” Điều này cần được hiểu và chúng ta sẽ phải đi sâu hơn một chút vì đây là cơ sở nguyên gốc của tantra của Lão Tử. Cái gì được ngụ ý bởi huyền tẫn – huyền nữ. Nó là cùng một huyền của thung lũng. Huyền của nữ là gì, đó là huyền của tối. Huyền của nữ là huyền rất sâu của sự tồn tại.

Đây là lí do tại sao chính các tôn giáo cổ đại của thế giới, đã coi Thượng đế là nữ chứ không là nam. Việc hiểu của họ là sâu hơn nhiều so với việc hiểu của những người coi Thượng đế là cha. Tuy nhiên khi ảnh hưởng nam tăng lên trên thế giới, Thượng đế cũng đã được cho quan niệm nam. Nhưng quan niệm cha này về Thượng đế là tương đối mới, trong khi Thượng đế mẹ là quan niệm cổ đại.

Trong vương quốc loài vật, không có quan niệm về ‘cha’ trong khi mẹ là chắc chắn. Quan niệm về cha do đó là nhân tạo. Bây giờ khi chúng ta đặt đàn ông là cha, chúng ta rất nhanh chóng loại bỏ đàn bà khỏi ngai của tính Thượng đế và đặt đàn ông vào đó. Thế thì những người quan niệm về Thượng đế là cha, nhanh chóng đánh mất lời kinh về huyền nữ, bí mật của nó bị mất với họ.

Bây giờ Lão Tử nói vào thời mà đã không có quan niệm về Thượng đế cha trên thế giới. Điều này yêu cầu được nghiên cứu một cách đúng. Chúng ta sẽ phải nhìn nó từ nhiều góc độ. Chỉ thế chúng ta sẽ có khả năng hiểu nó.

Đứa trẻ được sinh ra. Bố là ngẫu nhiên trong việc sinh của đứa trẻ. Tình cảm của anh ta là không sâu mấy. Các nhà khoa học mới nói chúng ta có thể làm việc sinh mà không có bố. Sẽ không lâu trước khi phần của bố sẽ bị xoá đi. Việc sinh tới qua mẹ, cho nên chìa khoá cho huyền tạo ra sự sống nằm ở bên trong mẹ. Không có chìa khoá hay huyền như vậy trong thân thể bố. Do đó bố bất kì lúc nào cũng có thể được tuyên bố là thừa. Ngay cả một mũi tiêm cũng có thể thực hiện phần của anh ta trong việc tạo ra đứa trẻ.

Bên cạnh đó, nếu tôi muốn trở thành bố của đứa trẻ, 10000 năm kể từ đây, tôi có thể; nhưng nếu người mẹ muốn là mẹ của đứa trẻ 10000 năm kể từ đây, cô ấy không thể vậy. Điều này là vì, sự hiện diện của mẹ là rất cần thiết, sự hiện diện của bố thì không. Tinh trùng của bố có thể được bảo tồn trong đông cứng sâu trong bất kì chiều dài thời gian nào. Ngay cả sau 10000 năm, chúng vẫn có thể gây ra việc sinh của đứa trẻ, nếu được tiêm vào trong đàn bà. Sự hiện diện của bố là không cần thiết chút nào. Sẽ chóng xảy ra việc trẻ con được sinh ra sau khi bố chết. Bố có thể chết hàng trăm năm trước kể từ đây, con người đó vẫn có thể được sinh ra. Lí do là, tự nhiên không lấy bất kì công việc số lượng lớn hay sâu từ nam trong quá trình sáng tạo. Công việc sâu sắc được thực hiện từ mẹ – công việc sáng tạo.

Do đó các nhà tâm lí suy ra rằng đàn bà làm việc sáng tạo lớn – việc tạo ra đứa trẻ – tới mức vẫn còn không có nhu cầu tìm cái thay thế. Đây là lí do tại sao đàn bà như một toàn thể, không có tính sáng tạo, trong khi đàn ông có tính sáng tạo. Đàn ông sáng tạo ra tranh, tượng, làm các khám phá trong khoa học, viết thơ, sáng tác nhạc. Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng ngay cả nấu ăn được coi là thế mạnh của đàn bà, vậy mà các món ngon nhất là sáng tạo của đàn ông.

Các món ăn mới bao giờ cũng được phát minh bởi đàn ông. Bất kì khách sạn lớn nào hay thậm chí trong cung điện nhà vua, đàn bà không bao giờ được dùng trong nấu ăn. Họ để nam nấu nướng. Dù đó là bức tranh được vẽ ra hay hình ảnh được tạo ra hay dù bài thơ hay tiểu thuyết được viết ra, bao giờ cũng là đàn ông làm điều đó. Lí do là gì?

Các nhà khoa học nói đàn ông ghen với đàn bà. Anh ta thậm chí cảm thấy kém cô ấy. Do đó, anh ta cũng cố tạo ra cái gì đó để cho anh ta có thể đứng lên trước đàn bà và nói rằng anh ta nữa cũng có năng lực sáng tạo.

Đàn bà không mê đắm trong những sáng tạo kém hơn này vì sự kiện là cô ấy là công cụ trong việc sáng tạo ra sự sống con người, điều là hành động rất lớn lao trong bản thân nó. Không còn có bất kì ham muốn nào để sáng tạo bên trong cô ấy một khi cô ấy trở thành mẹ. Cho nên khi người đàn bà trở thành người mẹ, các tác phẩm nghệ thuật lớn, không thành vấn đề lớn đến đâu, là mờ nhạt kém ý nghĩa như hành động sáng tạo, trước đứa con của cô ấy. Đây là lí do tại sao đàn bà không sinh bao giờ cũng cố sáng tạo như đàn ông. Cô ấy cạnh tranh với đàn ông để sáng tạo ra cái gì đó. Nếu đàn bà trở thành người mẹ theo nghĩa đúng của từ này, sự tồn tại của cô ấy trở nên được đáp ứng trong chiều sâu bên trong nhất của cô ấy. Tự nhiên đã chọn đàn bà làm cội nguồn của sáng tạo.

Chúng ta sẽ phải hiểu huyền nữ mà Lão Tử nói tới, trong thân thể nữ, để hiểu huyền nữ của sự tồn tại. Khó khăn của chúng ta gấp bội nhiều lần vì mọi nỗ lực để hiểu sự tồn tại, đã được làm bởi nam. Mọi triết lí đã từng được tạo ra bởi đàn ông. Không một tôn giáo nào, mãi cho tới giờ, đã được thành lập quanh nhà tiên tri đàn bà. Mọi shastras (kinh sách) đều thuộc về đàn ông. Đây là lí do tại sao, Lão Tử có khó khăn trong việc tìm đối tác vì ông ấy đã ca ngợi huyền nữ. Khi đàn ông nghĩ hay làm cái gì đó, anh ta bao giờ cũng làm vậy từ nơi bản thân anh ta đứng và do vậy mọi sáng tạo của anh ta đều có xu hướng nam.

Cũng vậy, đàn ông không bao giờ có thể hiểu đàn bà. Do đó anh ta bao giờ cũng trải nghiệm rằng đàn bà là cái gì đó huyền bí, cái gì đó tuột đi. Đây là cái gì mà tuột đi? Thực ra, đàn ông và đàn bà ở cùng nhau. Đàn ông được sinh ra từ đàn bà, anh ta sống cả đời mình cùng cô ấy, anh ta yêu cô ấy, thế thì cái gì là cái bên trong đàn bà mà mãi mãi là kì lạ và không biết được với đàn ông? Phần tử rất kì lạ và không biết được này trong đàn bà, Lão Tử gọi là huyền tẫn, huyền nữ. Huyền của thung lũng, huyền của tối, cái ưu tú của âm! Cái gì ở bên trong đàn bà?

Khi đàn bà rơi vào yêu, cô ấy không bao giờ lấn tới. Cô ấy không lấn tới ngay cả trong yêu – cô ấy đợi. Cô ấy cho bạn cơ hội lấn tới. Bạn không bao giờ có thể nói với người đàn bà – “Em lôi anh vào trong tình yêu của em đi, em cưới anh đi.” Và mặc dầu sự kiện là ở chỗ chính đàn bà dẫn dắt, cô ấy không bao giờ lấy bước khởi đầu. Đây là huyền của cô ấy – lôi kéo mà không có hành động nào – hấp dẫn không chủ động. Chính sự hiện diện của họ hấp dẫn. Cái mà Krishna đã mô tả là ‘trong hành động’, cái đó là chính huyền của đàn bà.

Ngay cả khi cô ấy rơi vào yêu, không có hướng dẫn nào từ cô ấy. Sự hiện diện của cô ấy hấp dẫn bạn. Chính bạn đầu tiên đưa ra tuyên bố về yêu. Đàn bà không bao giờ là người đầu tiên tuyên bố. Cô ấy không bao giờ lấy bước khởi đầu, vì khởi đầu là lấn tới, nó là chủ động. Khi tôi nói với ai đó, “Anh yêu em” tôi bước ra khỏi bản thân tôi, tôi đã gây ra việc lấn tới, tôi đã xâm phạm vào biên giới của ai đó khác. Đàn bà không bao giờ xâm lấn, cho dù thế cô ấy vẫn hấp dẫn – lí do là gì? Thực ra, hấp dẫn của cô ấy có tính thụ động, không chủ động. Cô ấy gọi nhưng bạn không thể nghe thấy tiếng của cô ấy. Cô ấy chìa tay ra nhưng chúng là không thấy được với cái nhìn. Lời mời có đó nhưng không có hình thể cho nó.

Hành động phải được đàn ông thực hiện. Anh ta phải lấy bước đầu tiên. Anh ta phải đi tới cô ấy, hấp dẫn cô ấy. Ngay cả thế cô ấy có thể từ chối và bước đi.

Bất kì khi nào đàn bà nói có, một cách vội vàng, biết rằng cô ấy nữa là dốt về huyền nữ vì ngay khi đàn bà nói ‘có’, cô ấy trở thành vô dụng. Phủ nhận của cô ấy, từ chối của cô ấy – từ chối thường xuyên của cô ấy là huyền có bản chất vô hạn. Tuy nhiên cái ‘không’ của cô ấy là tới mức đàn ông không bao giờ có thể nói. Khi đàn ông nói ‘không’ anh ta ngụ ý không. Khi đàn bà nói ‘không’ cô ấy ngụ ý có. Nếu đàn bà phải từ chối cô ấy không nói không, vì điều đó nữa, cũng là quá nhiều với cô ấy.

 

Mulla Nasruddin rơi vào yêu một cô gái. Anh ta đau khổ khủng khiếp. Anh ta về nhà và kể cho bố mình. Mulla rất buồn và lo nghĩ. Bố anh ta nói, “Sao con lo nghĩ thế?”

Mulla nói, “Con đang gặp khó khăn lớn. Người đàn bà con đã từng theo đuổi từ chín tháng qua, đã cho con cú đấm chung cuộc.” Người bố nói, “Con không có kinh nghiệm rồi. Khi đàn bà nói không, nó không bao giờ ngụ ý không.” Nasruddin nói, “Điều đó con cũng biết nhưng cô ấy đã không nói không. Cô ấy gọi con là chó! Nếu như cô ấy thậm chí đã nói ‘không’, con chắc đã theo đuổi cô ấy thêm chín năm nữa. Cô ấy đã không cho con ngay cả cái dây dắt chó!”

Khi đàn bà nói ‘có’, cô ấy nói ngôn ngữ của đàn ông. Do đó, ‘có’ bao giờ cũng có vẻ hổng và không ý nghĩa và theo nghĩa sâu hơn, không có nguyên tắc khi nó tới từ môi đàn bà, vì ngay cả chừng này cũng là lấn tới. Mọi huyền và bí mật của đàn bà đều nằm ở trong sự kiện rằng cô ấy nói không và cô ấy mời bạn. Cô ấy không làm cam kết về phần riêng của cô ấy. Mọi cam kết đều tới từ đàn ông. Vậy mà, đừng bị ảo tưởng rằng đàn bà đã không làm gì cả. Cô ấy làm cách đối xử lớn, chỉ phương pháp làm của cô ấy là có tính phủ định, như thung lũng hay tối. Phủ định là phương pháp của cô ấy. Bước ra xa là lời mời tới gần, chính hành động giải phóng bản thân của cô ấy là lời gọi. Đây là huyền nữ. Nếu chúng ta đi sâu hơn vào điều này, chúng ta sẽ hiểu rất nhiều điều.

Ngay cả trong vấn đề dục, đàn bà là thụ động. Trong lịch sử thế giới chưa bao giờ có người đàn bà bị buộc tội cưỡng hiếp. Điều này là không thể được với cô ấy. Đàn ông phạm tội cưỡng hiếp, 99 lần trong 100 lần, bất kì cái gì đàn ông làm, đều là áp bức. Mối quan hệ mà chồng giữ với vợ anh ta cũng là 99% bạo hành vì đàn bà giữ im lặng và điều này được coi là đồng ý. Thu xếp của xã hội chúng ta còn ép buộc thêm lên cô ấy với một số nghĩa vụ với chồng cô ấy. Khi chồng đòi hỏi yêu, cô ấy cho điều đó một cách im lặng nhưng nếu không có yêu bên trong cô ấy vào khoảnh khắc đó, thế thì yêu của chồng trở thành hành động bạo hành. Đàn ông có năng lực làm điều này, vì toàn thể nhân cách của anh ta là nhân cách của bạo hành.

Nhân cách của đàn bà là cảm nhận. Không chỉ điều này mà thậm chí thân thể cô ấy đã từng được tự nhiên thiết kế tới mức cô ấy có thể không là cái gì ngoài cảm nhận. Chính đàn ông phạm phải sự xâm lấn, điều tuyệt đối trùng hợp ngẫu nhiên và điều có thể được xoá bỏ. Thân thể đàn ông có tính xâm lấn nhưng sáng tạo xảy ra chỉ qua đàn bà người chỉ có tính cảm nhận. Các nhà khoa học nói rằng sinh bao giờ  cũng xảy ra trong tối. Hạt mầm chỉ mọc trong tối của đất. Đưa hạt mầm ra sáng và hạt mầm dừng đâm chồi. Việc sinh ra đứa trẻ xảy ra trong tối của bụng người mẹ. Sáng biến sinh thành chết.

Lời kinh huyền bí của sự tồn tại bao giờ cũng được hình thành trong tối, trong thế giới giấu kín, bí mật. Một mình điều đó có thể là bí mật, cái mang tính thụ động. Cái mang tính xâm lấn không bao giờ bị giấu kín. Do đó nhân cách của đàn ông là hời hợt hơn và có ít chiều sâu. Nhân cách của đàn bà là sâu hơn nhiều và ít hời hợt.

Đây là chính lí do tại sao đàn ông sớm mệt trong khi đàn bà không mệt, vì xâm lấn là rất mệt mỏi. Do đó không thể có mãi dâm nam vì một lần giao hợp làm anh ta mệt. Đàn bà có thể trở thành mãi dâm vì ngay cả năm mươi hành động dục cũng không làm cô ấy mệt. Cô ấy đơn thuần tiếp nhận, cô ấy không làm gì cả. Cho nên một điều rất lạ và duy nhất xảy ra: đàn bà trở thành mãi dâm, đàn ông không thể thế được; đàn ông có thể có tính xâm lấn, đàn bà không thể thế được; đàn ông trở thành côn đồ, đàn bà không thể thế được.

Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng với 100 bé gái được sinh ra, có 116 bé trai được sinh ra. Tự nhiên giữ cân bằng vì thân thể nam là yếu. Chúng ta bao giờ cũng nghĩ rằng đàn ông là mạnh hơn trong cả hai nhưng đây là ý niệm đơn thuần. Đó là lí do tại sao 116 bé trai được sinh ra cho mỗi 100 bé gái được sinh ra, 16 bé trai chết trước khi chúng tới tuổi 14 và do vậy con số trở nên bằng nhau. Tự nhiên phải tạo ra thêm 16 bé trai; chúng là phần thêm được cần để giữ cân bằng.

Tuổi trung bình của đàn bà là nhiều hơn tuổi trung bình của đàn ông từ 5 tới 7 năm. Nếu đàn ông sống 70 năm, đàn bà sống mãi tới 75. Bao nhiêu cơn đau đẻ mà thân thể đàn bà trải qua! Đau đẻ có trong việc cho sinh ra một đứa trẻ là hệt như lao động có trong việc tạo ra một bom nguyên tử! Và một đàn bà có thể sinh ra 20 con và vẫn sống lâu hơn đàn ông năm năm. Đàn bà ít bị ốm nữa. Bệnh cô ấy phải chịu tất cả đều bị gây ra bởi xã hội đàn ông chi phối, do đó cô ấy sống trong quấy rối. Bẩy mươi phần trăm ốm đau của cô ấy là do chi phối của đàn ông. Đàn ông thu xếp công chuyện của anh ta theo quan điểm của anh ta và đàn bà phải điều chỉnh bản thân cô ấy tương ứng. Đây là lí do cho mọi ốm bệnh của cô ấy. Chứng điên loạn là kết quả của việc điều chỉnh theo xã hội nam.

Nếu có xã hội bị chi phối bởi đàn bà, sự vụ về điên loạn trong đàn ông chắc là năm lần nhiều hơn. Gần như mọi đàn ông sẽ biến thành điên. Đó là phẩm tính của việc chống lại cái ngã, cái đã giữ cho nhóm đàn bà của chúng ta khỏi phát điên. Vậy mà chúng ta thấy đàn bà càu nhàu, ghen tuông, cãi cọ. Cô ấy mê đắm trong cãi cọ suốt hai mươi bốn giờ. Điều này tất cả là vì cô ấy không được phép là điều cô ấy được sinh ra để là vậy, xã hội bao giờ cũng đòi hỏi những thứ khác hơn với họ. Điều này làm cho sức mạnh sáng tạo của họ biến thành suy đồi, phá huỷ và các hoạt động phi tự nhiên.

Đàn bà đã từng bị đàn ông kìm nén và bị hành hạ lâu và nhiều tới mức mọi người (và cũng cả bản thân đàn bà) đã đi tới tin bản thân họ là người yếu về dục. Tôi muốn nói với bạn rằng người biết, biết một cách khác; và điều họ biết là ở chỗ đàn bà là mạnh tới mức nếu như họ mà không bị khuất phục họ chắc đã vượt qua đàn ông từ lâu trước đây. Đàn bà cần bị khuất phục từ thời thơ ấu vì cô ấy có thể chứng tỏ nguy hiểm. Đàn bà đã bị kìm nén trên khắp thế giới chỉ vì lí do này. Giá mà cô ấy được cho phép trưởng thành tự do, hoàn cảnh khó khăn của đàn ông chắc đã là đáng thương. Do đó cô ấy đã bị giữ trong kiểm soát từ mọi phía, ngay từ thời thơ ấu.

Và các lệnh cấm với đàn và là rất giống với tục lệ Trung Quốc về cho chân bé gái vào trong dép sắt để cho chân cô bé không phát triển. Cô ấy không thể chạy, cô ấy không thể bước và bao giờ cũng cần sự hỗ trợ của đàn ông. Thế thì đàn ông đi quanh và nói với họ, “Em mảnh mai thế, em tinh tế thế!” Họ đánh giá nét mảnh mai này rất cao vì đó là cách duy nhất họ có thể kiểm soát các cô gái!

Đàn bà có thể chứng tỏ mạnh hơn đàn ông, nếu cô ấy được phép phát triển đầy đủ vì tự nhiên đã ban cho cô ấy sức mạnh sáng tạo. Sức mạnh sáng tạo là sức mạnh lớn tới mức nó chỉ có thể được chứa bởi những người mạnh; vì một mình họ có năng lực giữ phôi thai.

 

Từ “Con đường Đạo”, T.2, Ch.18 Quyền năng tối cao – ứng với hang huyền nữ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *


Notice: ob_end_flush(): failed to send buffer of zlib output compression (0) in /home/nhoshn0t/public_html/wp-includes/functions.php on line 5471