Người quan sát không thể làm được bất kì cái gì ngoại trừ quan sát. Nếu nó vui cười, nó đã mất việc quan sát của nó. Có thể có vui cười nhưng đó sẽ là phần của tâm trí. Người quan sát sẽ quan sát nó nữa.
Người quan sát không thể làm bất kì cái gì khác ngoài việc là người quan sát. Khoảnh khắc nó làm bất kì cái gì khác, người quan sát trượt trở lại và nó là tâm trí.
Người quan sát không vui cười.
Và không có gì trên thế giới để cho người quan sát vui cười. Thế giới là khổ tới mức nếu người quan sát có thể khóc và nhỏ nước mắt mà có thể đã là điều đúng để làm, nhưng nó không có mắt, không có tuyến nước mắt.
Cho nên nhớ điều đó: ngay cả khi bạn cảm thấy phúc lạc, đó không phải là người quan sát trở nên phúc lạc. Người quan sát vẫn đang quan sát phúc lạc. Bất kì cái gì xảy ra, người quan sát đơn giản phản xạ nó. Đó là lí do tại sao, chung cuộc, khi mọi thứ đã qua đi, chỉ người quan sát còn lại. Kinh nghiệm của nó có thể được so sánh với vô kinh nghiệm của tâm trí bạn. Phúc lạc, cực lạc, phúc lành – chúng tất cả ở dưới nó; nó bao giờ cũng ở sau chúng. Nó đơn giản là việc quan sát.
Có một ngôi đền ở Ấn Độ. Trong ngôi đền đó không có tượng. Chỉ trên tảng đá cẩm thạch có hai mắt. Chúng biểu thị người quan sát. Không din đt nào trong đôi mắt đó.
Đó là lí do tại sao kinh nghiệm tối thượng không thể được diễn đạt, vì nó chỉ là gương không phản xạ cái gì.
Cho nên người quan sát không vui cười. Người vui cười là tâm trí cái có thể cười. Người quan sát vẫn quan sát điều đó.
~
Từ “Con đường của nhà huyền bí”, T.1, Ch.22